Dưới đây là các spa ở quận Phú Nhuận tốt nhất mà bạn có thể tham khảo Nhu cầu chăm sóc sức khỏe và sắc đẹp ngày càng tăng cao, 0915 456 716 - 028 6292 8268 - 028 6292 1435; Fanpage: https:.
Mẫu nhí Maika Ngọc Khánh chinh phục khán giả bởi thần thái và phong thái riêng dù còn nhỏ tuổi. Maika Ngọc Khánh là gương mặt quen thuộc trên nhiều sàn diễn thời trang lớn như Tuần lễ thời trang quốc tế Việt Nam 2022, Festival Áo dài Quảng Ninh 2022, Lễ hội Áo dài Trẻ em
Đọc truyện Cận Vệ Của Người Đẹp tại webtruyenonline.net. Cập nhật Full nhanh nhất Cận Vệ Của Người Đẹp tác giả Bảo Tú trên Web Truyện Online thuộc thể loại Ngôn Tình, Đô Thị. Truyện online, Web truyện online đam mỹ, ngôn tình, tiên hiệp. Là người sống sót quay về
Lenovo vừa thực hiện một nghiên cứu chuyên sâu trên toàn cầu, để hiểu thói quen suy nghĩ và khám phá những phương thức tư duy mới thông qua công nghệ, từ đó kiến tạo một tương lai tốt hơn cho mọi người.
Lòng tự trọng của Triệu Dương trỗi dậy, anh gắng gượng đứng lên: “Tô Linh, tôi biết trong lòng cô coi thường tôi. Nhưng cô cũng đừng quên, hiện giờ cô là người phụ nữ của tôi. Đưa cô về ấy hả? Không có chuyện đó đâu!” …
Vay Tiền Trả Góp 24 Tháng. Triệu Dương cười lạnh, không hổ là chó săn nhà họ Ngụy, chủ nhân khí thế hùng hổ, mấy tên này cắn người cũng không lưu hình của việc nối giáo cho giặc, cậy nhà họ Ngụy có quyền có thế, tên nào ra tay cũng tàn sao nhà họ Ngụy thế lớn, không có ai là không xử lý được, càng không có rắc rối nào không giải quyết chỗ dựa, mấy tên này ra tay không chút kiêng dè, cho dù chết người cũng chẳng sao, chắc hẳn đôi tay dính không ít Dương không nhanh không chậm, móc tay ra sau, cứ như có mắt, chính xác nắm được nắm đấm của đối đấm sắc bén, người bình thường động vào không khỏi phải kêu rêи đau rơi vào tay Triệu Dương lại như ném bùn xuống biển, không nổi chút gợn chờ tên vệ sĩ kinh ngạc ngây người, cổ tay đã bị Triệu Dương tóm trong tay, nhấc lôi một cái, vặn tay kéo thật tiếng “rắc” giòn giã, cổ tay lập tức bị bẻ gãy, có thể nhìn thấy xương trắng lộ bảo vệ hét lên đau đớn, cả người bị Triệu Dương lẳng ra như bao tên bảo vệ khác chưa kịp phản ứng đã bị anh đánh ngã lăn ra đất như một chiếc hồ nhấc chân, một cú đá ngang chính xác, lập tức đá bay một tên muốn đánh cả xảy ra trong chớp mắt, chờ Tô Linh phản ứng kịp, ba tên vệ sĩ nhà họ Ngụy đã lăn lộn dưới người còn lại không dám tiến lên, lùi lại sau mấy bước theo bản họ đưa mắt nhìn nhau, tối qua nghe nói có người đại náo tiệc đính hôn của nhà họ Ngụy, đồng thời rút lui lành họ còn coi đám người có mặt ở đó là lũ vô nay đối đầu với Triệu Dương, họ mới cảm nhận chân thực luồng áp lực khó hiểu nhằn!Khó đối phó!Mạnh mẽ!Mỗi quyền mỗi cước không có quá nhiều kỹ thuật hoa mỹ, hoàn toàn là lối đánh cứng chọi nữa, đây còn là trong tình huống cơ thể anh bị khống chế, một tay kìm kẹp con như vô số sơ hở, nhưng lại khiến người ta không tìm được chỗ ra nghĩ đến đây, có người trán túa mồ hôi, vốn còn đứng ở thế thượng phong, trong chớp mắt đã lao dốc không Đông Minh ngoạc mồm chửi lớn “Một lũ vô dụng, bỏ tiền nuôi các người có ích gì?”Nói rồi, hắn tức tối chửi mắng “Họ Triệu kia, mày có giỏi thì thả mẹ tao ra”.Triệu Dương ung dung hỏi vặn lại “Ngụy đại thiếu gia, anh cũng đâu phải thiểu năng, ăn nói đừng như phim thế được không?”Bà Ngụy lạnh lùng bàng quan chứng kiến cả quá trình, vốn không coi tên bảo vệ nhỏ nhoi họ Triệu này ra đấu một phen mới phát giác ra điều khiến người ta bất con trai giở mọi ngón nghề vẫn không chiếm được thượng Triệu Dương thoạt nhìn chịu đủ khống chế, nhưng vẫn có thể phản kϊƈɦ ngon nhau một trận, ai mạnh ai yếu nhìn là biết nào Tô Linh thà đắc tội nhà họ Ngụy cũng muốn chọn tên Triệu Dương này, quả thực có chỗ dùng được, ít nhất không phải kẻ thoạt nhìn không được tích sự lúc bên Ngụy Đông Minh vô kế khả thi, bà Ngụy đã khôi phục sự bình ta mỉm cười mở miệng “Tiểu Triệu, cậu ra vẻ như vậy cũng vô ích, cậu không dám làm gì tôi đâu. So với việc làm căng thế này thì chi bằng mọi người bình tĩnh nói chuyện, cậu thấy sao?”Ngụy Đông Minh kinh ngạc trước sự thay đổi thái độ của mẹ mình, bà phải tỏ vẻ mềm mỏng với loại tiểu tốt kia?Hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã, đang định mở miệng thì bị ánh mắt của mẹ mình ngăn Dương trêu chọc hỏi ngược lại “Bà Ngụy, sao bà chắc chắn tôi không dám làm gì bà?”Bà Ngụy tự đánh giá cao bản thân “Tôi là nhà doanh nghiệp nổi tiếng của Thiên Châu, là người nộp thuế hợp pháp. Cậu dám làm gì tôi, cậu có thể làm gì tôi nào?”Cảm giác sức mạnh nắm cổ tay mình hơi giảm, bà ta nói tiếp “Lùi một vạn bước, cho dù cậu liều cá chết lưới rách với tôi, thế còn người nhà của cậu? Cậu có nghĩ đến hoàn cảnh của họ không?”Triệu Dương ra vẻ bị kinh sợ “Bà đây là uy hϊế͙p͙ tôi?”Bà Ngụy nói sâu xa “Tôi không nói như vậy, nhưng cậu có thể hiểu như vậy”.Triệu Dương châm chọc “Vậy e là phải khiến bà thất vọng rồi, con người tôi ăn mềm không ăn cứng”.Bà Ngụy hoàn toàn mất kiên nhẫn “Đồ chó chết không biết tốt xấu, con tiện nhân Tô Linh này đúng là nuôi được con chó ngoan, chúng mày đúng là xứng đôi vừa lứa! Lẽ nào mày tưởng tao sợ mày sao?”Dứt lời, bà ta bình tĩnh phân phó “Đông Minh, gọi điện báo cảnh sát, cứ nói ở đây có người bắt cóc”.“Sau đó gọi điện cho nhà họ Tô, mẹ muốn xem xem nhà họ Tô có dám trở mặt với mẹ không”.Triệu Dương dõng dạc nói “Được, bà cứ việc gọi người!”“Đánh vợ tôi trước mặt tôi, ban ngày ban mặt đến cửa cướp người, bức hôn! Các người đây là làm gì? Thổ phỉ hay là ác bá?”Dứt lời, anh đột nhiên cao giọng “Tưởng không ai trị được các người sao?”“Tô Linh, gọi điện cho truyền thông, nếu bà Ngụy muốn chơi lớn thì tôi theo đến cùng!”“Dù sao tôi cũng chỉ là một tên chân đất, bà muốn chơi đến cùng với tôi? Tôi muốn xem xem nhà họ Ngụy có theo nổi tôi không”.“Bây giờ là xã hội pháp trị, cũng là xã hội thông tin, nhà họ Ngụy các bà còn có thể một tay che trời?”Bà Ngụy ngây ra tại chỗ, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Triệu giác đó rất khó chịu, cảm giác như bị người ta nắm được huyệt mệnh môn, không thể chống thế đè người, lấy tiền ép người, đều là những thủ đoạn quen dùng trước nào cứng đầu không sợ, dùng lực vừa phải, kiểu gì cũng có thể làm nát mấy cái xương những thủ đoạn này trước mặt Triệu Dương lại chẳng chút tác dụng họ Ngụy mấy năm nay phát triển quá thuận lợi, không ít kẻ thù, cũng có mấy chuyện dơ bẩn không thể lôi ra ngoài ánh chuyện này chìm dưới đáy thì không sao, một khi bị người ta lật lên sẽ là rắc rối không dễ xử là mấy năm gần đây, nhà họ Ngụy mở rộng làm ăn, đầu tư xây dựng thành phố, đáp lời kêu gọi làm năng lượng mới, thậm chí rót vốn vào cổ phiếu kỹ thuật, mục đích chính là tẩy trắng tài sản, rót vốn niêm giờ liên hôn với nhà họ Tô cũng là muốn mượn ngọn gió Đông cuối cùng, để Tô Thị trở thành nhà tài trợ trêи thị trường chứng khoán cho họ quan trọng nhất là nhà họ Ngụy vừa hoàn thành việc tái cơ cấu nghiệp vụ và nợ, tái cơ cấu cổ quyền và tài sản đang bước vào giai đoạn quan nữa còn sắp tiến hành lượt xác minh đăng ký vốn và định giá tài sản lúc này lại náo loạn ra một vụ scandal như vậy?Mất nhiều hơn được!Bà ta đánh giá lại Triệu Dương, cứ cảm thấy tên bảo vệ trước mặt này thoạt nhìn không đơn giản như lời vừa rồi của anh thoạt nghe vô tâm, nhưng lại đánh trúng chỗ hiểm. Lẽ nào thực sự phải theo anh?Bà Ngụy trong lòng đã không còn tự tin để tiếp tục thách thức, nhưng ngoài mặt lại không để lộ chút thực là bị một kẻ vô danh tiểu tốt mình coi thường sâu sắc nắm được điểm yếu, thậm chí bị ép cúi đầu và thoả hiệp, cảm thấy rất ghê đã nói đến đây rồi, lẽ nào cứ thế bỏ qua?Trong lòng chán ghét, ngoài miệng lại càng không nể tình “Nhà họ Tô các cô uy phong thật đấy, nuôi được một con chó ngoan”.“Chờ mấy ngày nữa xin phá sản, toà án đến cửa thanh tra tài sản, hy vọng các người vẫn còn có thể cứng thế này”.Dứt lời, bà ta nhìn Tô Hạo đang rụt ở góc một cái, ý uy hϊế͙p͙ trong đó lộ rõ mồn thấy lời uy hϊế͙p͙ từ miệng bà Ngụy, Tô Hạo gần như không dám tưởng quen cơm bưng nước rót, được phụ nữ vây quanh, giờ bảo cậu ta sống khổ sống sở? Còn không bằng giết cậu ta cho xong!Cậu ta cũng không quan tâm vẻ mặt khó coi của Tô Linh, khom lưng khuỵu gối bước về phía trước “Bác Ngụy, có gì từ từ nói… Dù sao cũng là người một nhà, bác đừng chấp chị họ cháu”.Bà Ngụy cao ngạo “Muốn tôi cứ thế bỏ qua sao?”Tô Hạo gần như cúi người “Tuyệt đối không ạ, xin bác yên tâm, nhà họ Tô nhất định sẽ cho bác một câu trả lời hài lòng. Tên Triệu Dương này nhà bọn cháu không nhận”.Bà Ngụy vẻ mặt khinh miệt “Cuộc hôn nhân này Đông Minh nhà chúng tôi sao cũng được, đầy cô gái thích nó. Nếu không phải thấy nó si tình, cậu tưởng hôm nay tôi sẽ đến cửa?”Cái lưng Tô Hạo ngày càng thấp xuống “Vâng vâng vâng, là nhà bọn cháu trèo cao”.“Trong lòng cậu biết rõ là được”.Bà Ngụy ra vẻ ngạo mạn, vừa lấy lại được mặt mũi lại vừa tìm được bậc thang, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Triệu Dương “Còn không buông tay?”Bà ta cũng coi như nghĩ thông suốt, nếu đã là rắc rối Tô Linh gây ra thì hãy để người nhà họ Tô tự giải co với loại thấp kém như Triệu Dương?Một là chẳng ích lợi gì, hai là đánh mất thân về cuộc hôn nhân giữa Tô Linh và con trai, bà ta đã nhìn thoáng kết hôn thì làm sao?Người mất mặt là nhà họ Tô, ai dám nói xấu sau lưng nhà họ Ngụy?Chờ công ty của Ngụy Thị niêm yết thành công, làm đơn ly hôn, đá con tiện nhân Tô Linh kia trở lại nhà họ lúc đó con trai phong độ ngời ngời, phụ nữ kiểu gì chẳng tìm được?Tô Linh?Dù xinh đẹp thì làm sao?Một món hàng đã qua tay không ai cần, nhà họ Tô phía sau đã lụn bại, chắc chắn cả đời này sẽ không ngẩng đầu lên về Triệu Dương?Hơ hơ, để lại cho nhà họ Tô tự cắn nhau là trận phong ba mắt thấy sắp kết thúc, nhưng trong lòng Tô Linh vẫn thấy khó chịu ấm sự khó chịu này không có chỗ để xả, cũng không có chỗ phát mặt với sự ép người quá đáng của bà Ngụy, không thoả hiệp còn có thể làm gì? Thực sự cá chết lưới rách?Cô không có suy nghĩ ngây thơ như dài một tiếng, cô mệt mỏi nói “Triệu Dương, thôi bỏ qua đi”.Triệu Dương cố chấp không chịu buông tay “Bỏ qua? Sao có thể đơn giản như vậy được?”Một câu nói chẳng khác gì bom nổ đất Đông Minh đã sớm nổi giận, nghe thấy câu này hận không thể lột da róc xương Triệu chỉ mũi anh mắng “Họ Triệu kia, mẹ kiếp, đừng được voi đòi tiên”.Bà Ngụy cũng ngạc nhiên “Triệu Dương, anh muốn thế nào?”Với thân phận và địa vị của bà ta hiện giờ, chủ động dẹp bỏ can qua đã là nể mặt Triệu Dương lắm tên này còn không biết tốt xấu?Triệu Dương hỏi vặn lại “Bà nghĩ sao?”Bà Ngụy không hiểu ra sao “Cậu muốn làm gì?”“Không làm gì cả, xin lỗi!”“Tôi xin lỗi? Xin lỗi ai?”Dứt lời, bà ta dường như hiểu ra gì đó, chỉ vào Tô Linh “Xin lỗi cô ta? Dựa vào đâu?”Triệu Dương gằn từng chữ “Dựa vào việc cô ấy là người phụ nữ của tôi”.“Thế thì sao nào?”“Chẳng sao cả, người phụ nữ của tôi sao có thể tùy tiện để bà bắt bạt được?”Bà Ngụy có cảm giác như bị sỉ nhục, gò má béo núc run rẩy “Họ Triệu kia, tôi không hiểu rốt cuộc cậu có ý gì, nhưng tôi khuyên cậu đừng có được voi đòi tiên”.Triệu Dương giọng nói hững hờ “Vậy tôi nói lại với bà lần nữa, con dâu nhà họ Triệu không đến lượt người ngoài dạy dỗ, phiền bà xin lỗi cô ấy”.“Bây giờ, nghe có hiểu không?”Tô Linh ánh mắt mơ hồ, vốn đã định nhịn đi, kết quả không ngờ Triệu Dương lại nhìn ra sự ấm ức của là từng câu từng chữ trong miệng anh, nghe như sét đánh bên động màng nhĩ, khiến người khϊế͙p͙ Dương lúc này đầy vẻ bá đạo trước nay chưa từng đánh vỡ toàn bộ sự kiêng dè, toàn bộ sự do dự, toàn bộ sự ấm ức của Ngụy gần như điên cuồng, giọng điệu cũng vô cùng kiên quyết “Không thể nào, tôi có chỗ nào cần phải xin lỗi cô ta?”Triệu Dương nhướng tầm mắt “Trí nhớ kém thế nhỉ? Có cần tôi nhắc lại cho bà không?”Dứt lời, anh xoay cổ Ngụy sắc mặt lạnh lùng, miệng hỏi “Muốn bắt tôi xin lỗi? Cậu hỏi Tô Linh xem cô ta có nhận nổi không?”Chắc do có Triệu Dương chống lưng, Tô Linh hiếm khi tỏ vẻ cứng cỏi trước mặt bà dõng dạc hỏi ngược lại “Tôi sao mà không nhận được?”Bà Ngụy hiếm khi bị người ta cãi lại, ánh mắt như dao chửi mắng “Đồ tiện nhân, cũng là loại rác rưởi giống mẹ cô, cô mà cũng xứng?”Dứt lời, một bạt tai vang vọng khắp bạt tai của Triệu Dương vả mạnh lên mặt bà Ngụy.
Triệu Dương không ưa nổi cái bản mặt này của hắn, đoán rằng chắc hắn vừa mới vào đó để mách lẻo, còn lý do là gì không cần nghĩ cũng là thấy anh và Khổng Nguyệt đi gần nhau nên mới ôm tâm lý ghen tỵ đi phá Dương thầm hừ một cái, nhưng trên mặt vẫn tươi cười vui vẻ “Vâng, đúng là có chuyện vui, hẹn ngày rảnh rỗi mời tổ trưởng Hàn đến uống rượu cưới của tôi và Khổng Nguyệt”.Tổ trưởng Hàn tím mặt, hắn biết quan hệ giữa Triệu Dương và Khổng Nguyệt không bình thường, nhưng không ngờ hai người lại tiến triển nhanh như thế này, thậm chí đã bàn đến chuyện cưới xin rồi!Khổng Nguyệt cũng ngây người tại chỗ, trong lồng ngực cô giống như có một con nai chạy qua, tim đập “thình thịch” không Dương cười ha ha, vỗ vai tổ trưởng Hàn nói “Tổ trưởng Hàn, đang đùa anh thôi, anh xem anh tưởng là thật kìa, sao tôi xứng đôi với thư ký Khổng chứ?”Tổ trưởng Hàn muốn nói biết điều là tốt, nhưng chưa kịp mở miệng thì cảm thấy bàn tay to đặt trên vai giống như sắt thép, đè mạnh lên xương bả vai, làm hắn đau đến nỗi sắc mặt trắng Triệu Dương vẫn tươi cười vui vẻ, không ai nhìn ra sơ trưởng Hàn không tiện nổi giận, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi để trong bụng, miễn cưỡng đối phó vài câu rồi vội vã tạm Dương chưa hả giận, nhìn bóng lưng của hắn và nói “Tiểu Nguyệt, tên họ Hàn này là một kẻ tiểu nhân, sau này nếu hắn còn dám giở trò với em, em cứ nói anh để anh xử lý hắn!”Khổng Nguyệt vẫn còn đang ngây ngẩn, nghe thấy Triệu Dương nhắc lại mới vội vã gật đầu “À vâng… em biết rồi…”Triệu Dương dồn toàn bộ tâm trí để suy nghĩ, lát nữa nên đối phó với trưởng phòng Khương như thế nào, cũng chẳng chú ý đến vẻ mặt thất vọng thoáng qua của Khổng theo tiếng gõ cửa vang lên, người bên trong rất nhanh đã đáp lại.“Mời vào!”Triệu Dương ngẫm một lát, là một giọng nữ rất trong trẻo, từ giọng nói có thể đoán được tuổi tác không người vào phòng, rất nhanh Khổng Nguyệt đã khôi phục trạng thái bình thường, nở nụ cười chuyên nghiệp trên môi, giọng nói vô cùng chuẩn mực “Trưởng phòng Khương, đây là Triệu Dương, tôi đưa anh ấy đến thực hiện quy trình nhân sự”.“Ồ, cậu là Triệu Dương à?”Trưởng phòng Khương đang cặm cụi ngẩng đầu lên, mắt nhìn về phía Triệu Dương cũng đưa mắt nhìn qua, không ai mở miệng, ánh mắt hai người giao Dương hơi bất ngờ, anh vốn tưởng rằng trưởng phòng Khương hẳn là một phụ nữ trung niên chua ngoa cay nghiệt, thậm chí dáng người mập mạp với mái tóc xoăn sóng và giọng nói ồm ồm khản quả vừa nhìn và hình ảnh tưởng tượng trong đầu khác biệt quá phòng Khương trước mắt thân hình thon thả, mái tóc ngắn xoã ngang vai, dáng vẻ không hề xấu mà ngược lại khá là xinh dù cô ta không đứng lên nhưng cảm giác sẽ cao hơn trưởng phòng Uông một chút, hơn cả là tác phong già dặn kinh nghiệm, giơ tay nhấc chân đều toả ra một sức quyến rũ đặc trưng của người phụ nữ trưởng thể dùng cụm từ “vẻ đẹp mỹ miều” để hình cùng Triệu Dương chốt một câu, người trước mắt là một nữ trí thức vô cùng tinh tế, hoàn toàn khác xa hình tượng nữ lãnh đạo cay nghiệt trong tưởng tượng ban phòng Khương cũng không tiếc lời ca ngợi, nói “Cậu là Triệu Dương à? Mấy ngày nay thường xuyên nghe người ta nhắc đến cậu, quả thật dáng vẻ không tầm thường! Thật sự không ngờ phòng bảo vệ của khu biệt thự Đế Uyển chúng ta lại có một chàng trai ưu tú như vậy!”Lời cô ta nói không hoàn toàn là tâng bốc, cô ta đã từng gặp khá nhiều bảo vệ ở khu biệt thự Đế Uyển, cũng có những người trông cường tráng Triệu Dương, nhưng Triệu Dương đã cho cô ta một cảm giác rất đặc không nói nhiều, nhưng đôi mắt lại rất có hồn, là kiểu chỉ nhìn một lần có thể khiến người ta nhớ mãi không nói của trưởng phòng Khương rất dịu dàng, Triệu Dương nghe cô ta nói mà cảm thấy tựa như gió xuân thoảng qua, nhưng trong lòng anh chẳng thả lỏng được, ngược lại xuất hiện sự căng thẳng vô giác mách bảo anh, đây không phải là một đối thủ đơn phòng Khương phất tay “Gì nhỉ, Tiểu Khổng, cô làm việc của mình đi, tôi vẫn còn một số tài liệu phải xử lý, cô đừng đợi ở đây, nhỡ đâu trưởng phòng Uông có việc gì cần tìm cô thì sao? Đừng trì hoãn công việc”.Nói xong, cô ta chỉ tay vào chiếc ghế sofa ở một bên “Tiểu Triệu, cậu ngồi đi đã, đợi tôi làm xong việc sẽ xử lý việc của cậu”.Nghe thấy câu cuối cùng của trưởng phòng Khương, Khổng Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, cô ta nhìn Triệu Dương với ánh mắt yên tâm rồi mới lui ra Dương cười gượng, anh không dám yên tâm, e là trưởng phòng Khương là một kẻ ác ăn thịt người nuốt cả xương, phải thật cẩn thận, đừng để cô ta chén sạch mình!Anh vừa mới ngồi xuống ghế sofa thì trưởng phòng Khương nói “Tiểu Triệu, phiền cậu giúp tôi lấy tài liệu trên bàn trà qua đây”.Triệu Dương cầm mấy tờ giấy lên, đưa đến trước mặt trưởng phòng Khương một cách ngay phòng Khương nhận lấy, sau đó không nói gì nữa, không bảo anh đợi một lúc, cũng không bảo anh quay về Dương không nghe thấy dặn gì thêm, cũng không chuyển động mà cứ đứng tại chỗ một đến ba phút sau, anh vẫn không nghe thấy bất cứ lời dặn gì khác của trưởng phòng Khương, lúc này anh mới hiểu, thì ra là đang đợi anh ở đây!Ra oai phủ đầu hay là muốn thăm dò đối phương?Trước khi xác định được ý đồ của trưởng phòng Khương, Triệu Dương quyết định không lật mặt cô phải chỉ là đứng thôi sao, trước đây lúc anh đi lính cũng phải đứng rất nhiều, có lần nào không bước trong ba tiếng đồng hồ chứ?Đọ kiên nhẫn à?Anh đâu có sợ người phụ nữ trước mặt!Vì vậy, bây giờ xuất hiện một cảnh tượng kỳ phòng Khương bận rộn với tài liệu trong tay, thỉnh thoảng nhíu mày, thỉnh thoảng làm vẻ mặt kinh ngạc, rồi thỉnh thoảng lắc đầu như thể công việc rất phức tạp, làm thế nào cũng không xử lý Triệu Dương đứng trang nghiêm, đừng nói chân không nhúc nhích một chút nào, ngay cả thân người cũng chưa từng cử mắt nửa tiếng đồng hồ đã trôi phòng Khương lén ngẩng đầu lên, trong lòng không khỏi kính ấn tượng ban đầu với Triệu Dương, cô chỉ nghe em họ của chồng nhắc đến vài lần, vốn dĩ cũng không để tâm, chèn ép một bảo vệ thực tập đối với cô ta mà nói dễ như trở bàn đội trưởng Uông chống lưng thì làm sao? Trên có chính sách, dưới có đối sách, cô ta tìm đại một lý do là có thể chặn đứng thủ tục nhân viên chính thức của Triệu Dương, thậm chí không ai bới móc được chỗ đến mấy ngày nay, sau mấy lần đấu đá nhau với trưởng phòng Uông cô ta mới nhận thức được có gì đó không này trưởng phòng Uông thay đổi, tuy chính trưởng phòng Uông chủ động xin cô ta trước, nhưng cũng ngầm gây áp lực sau lưng cô ngờ, một việc sắp hoàn thành ngay trước mắt thì đột nhiên đổi hướng phòng Uông không những không điều chuyển công tác, ngược lại còn đến tìm cô để hỏi xin cho Triệu biệt hôm nay gặp mặt mới phát hiện, tên bảo vệ quèn được người ta nhắc đến bao nhiêu lần đúng là không hề tầm thường, thảo nào em họ chồng cô ta không chèn ép được cậu chống cự này không chỉ đơn thuần tiêu hao về mặt thể lực, mà còn là một bài kiểm tra khả năng chống chọi với áp Triệu Dương để lộ dù chỉ một chút sơ hở, cô ta sẽ mượn cơ gây khó dễ quả là Triệu Dương cứ thế không cho cô ta bất kỳ cơ hội nào để bới móc lỗi sai.
Gã tóc vàng vội vàng hét lên “Mẹ kiếp, ai đó?”Xoay đầu nhìn lại thì thấy một cú đấm sắp giáng xuống mặt mình, sau đó bụng dưới bị đánh một đợi hắn kêu đau, chân hắn đã cảm thấy nhẹ hẵn đi, cơ thể đã bị người khác vắt qua vai và ném ra kính chắn gió của chiếc xe đậu cách đó không xa vỡ toang trong phút chốc, gã tóc vàng hét lên rồi ngã xuống động tác của Triệu Dương không hoành tráng lắm, thậm chí là đơn giản đến thô thường thì cách thức càng thô bạo càng khiến người khác kinh lúc mọi người còn sửng sốt, anh chen qua đám đông đỡ Mạnh Kiều dậy.“Chị không sao chứ? Đứng sau lưng tôi”.Không nhiều lời khách sáo, chỉ một câu đã khiến Mạnh Kiều đỏ hoe cả ta gật đầu, trái tim như cũng theo đó mà nhảy vọt đến cổ họng, quả nhiên là Triệu Dương, anh đã trở về rồi!Biến cố xảy ra quá đột ngột, chỉ có anh Năm hoàn hồn lại trước “Chơi chiêu anh hùng cứu mỹ nhân với ông đây à. Mẹ kiếp, giết chết nó cho tao!”Vài tên đàn em cùng ra tay theo lời mắng nhiếc giận dữ của cú đấm trực diện, Triệu Dương không hề né tránh, lòng bàn tay giơ lên chụp lấy nắm tác của anh không nhanh lắm nhưng lại không cho tên côn đồ có cơ hội né đòn, chuẩn xác bắt lấy cổ tay đối phương rồi kéo mạnh về phía đó tạo thế, nâng vai lên, vừa vặn áp vào ngực đối côn đồ khẽ rên một tiếng rồi ôm vai ngã về tên côn đồ khác lẻn ra sau lưng anh muốn đánh lén, nhưng sau lưng Triệu Dương như có thêm đôi mắt, anh thúc cùi chỏ côn đồ chảy máu mũi, ngồi xổm xuống kêu rên!Mạnh Kiều sững sờ tại chỗ, không phải cô ta chưa từng thấy đàn ông đánh nhau nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ta thấy có người đánh tay không đơn thuần như Triệu hoặc là đá chân không có động tác dư thừa nào khác, thậm chí mỗi bước đều vừa phải, đánh vào đúng mục tiêu, mỗi lần ra tay chắc chắn phải khiến đối phương kêu gào thảm phải hình dung thì đó là gọn gàng, trực tiếp và hiệu quả!Trong vòng chưa đầy nửa phút, đám côn đồ mà anh Năm dẫn đến đều đã bị hạ Kiều không phải là người duy nhất tỏ ra ngạc nhiên ở đây, nhóm bảo vệ đứng ở xa nhìn cũng đã hoàn toàn há hốc mồm kinh đầu họ còn chưa kịp phản ứng, đợi đến lúc nhận ra người này là Triệu Dương, họ dường như ngạc nhiên đến mức cằm sắp chạm đất!Ai cũng biết bản lĩnh của Triệu Dương khá tốt nhưng không ngờ anh có thể đánh nhau giỏi đến quan trọng nhất là không phải hôm qua anh bị cảnh sát bắt đi rồi sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?Hơn nữa lá gan anh cũng lớn đấy, ngay cả chuyện này cũng dám xen Năm là ai?Đại ca côn đồ có tiếng ở Thiên Châu, lần trước đã đánh một tên “không có mắt” thành người thực đó ánh mắt của Tôn mập nham hiểm nhất, anh ta đố kị, ghen ghét nhìn bóng lưng Triệu ta điên cuồng tưởng tượng nếu người vừa rồi hạ gục mấy tên đó là mình thì chắc chắn có thể lấy được lòng của Mạnh Kiều đáng tiếc lúc nãy khi đối mặt với anh Năm, anh ta là người đầu tiên tỏ ra sợ hiện anh dũng của Triệu Dương chẳng khác nào vả một cái tát trời giáng vào mặt anh ta!Vào khoảnh khắc nào đó, khung cảnh lặng yên trong phút chốc, bầu không khí trở nên yên tĩnh đến lạ thường.“Lũ ăn hại, cút hết đi cho tao!”Anh Năm nghiến răng căm hận nhưng không dám bước lên lăn lộn ở Thiên Châu nhiều năm như vậy, vài lần thoát chết, gặp được không ít người ra tay hung ác hơn Triệu Dương nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp người như Triệu động độc đoán, vô lý, thậm chí là lười nói vài câu, đã đánh gục hết tất cả đàn em mà hắn dẫn mặt không hề hung dữ nhưng đôi mắt lại lạnh lùng đến đáng sợ, tựa như hờ hững với sinh đúng là kẻ thù thì không nói, nhưng tên này lại mặc đồ bảo vệ của khu biệt thự Đế Uyển, nhìn sao cũng không giống nhân vật tàn ác liếm máu trên mũi càng nghĩ càng cảm thấy bực mình, tên này hành động mà không suy nghĩ sao?Sao chẳng hề nương tay, cứ kéo toàn bộ sự việc đến tình cảnh gần như không thể cứu vãn!Tất nhiên Triệu Dương không phải là loại người làm việc liều lĩnh không nghĩ đến hậu Kiều là người phụ nữ đầu tiên xem anh là bạn khi anh trở về Thiên Châu, bạn bè gặp nạn tất nhiên anh không thể ngoảnh mặt làm nữa vì mối quan hệ của Mạnh Kiều mà Tôn mập luôn cảm thấy anh chướng dù lương ở Đế Uyển không cao nhưng tốt xấu gì cũng là công việc ổn định, mất công việc này quả thật không thể kiếm được công việc nào thích hợp anh cố ý ra oai muốn cảnh cáo Tôn mập lát nữa đừng có cố tình gây sự trước mặt anh! Anh Năm kiềm chế cơn giận, miễn cưỡng nói câu mở đầu thông thường “Thằng ranh, mày có biết tao là ai không?”Triệu Dương cười khẩy sau đó lấy một bao thuốc lá từ trong túi áo ra “Anh là ai?”Anh Năm đành phải tự giới thiêu “Người anh em, cho mày một chút thể diện, cứ gọi tao một tiếng anh Năm”.“Chuyện hôm nay là chuyện ân oán cá nhân giữa tao và cô Mạnh, mày nhất định phải xía vào sao?”Triệu Dương gạt tàn ở đầu thuốc lá “Cô Mạnh là chủ tòa nhà số 5 ở Đế Uyển. Tôi đã là bảo vệ ở đây, anh nói xem tôi có nên xen vào chuyện này không?”Một tên đàn em mắng “Mẹ mày, chỉ dựa vào mày mà quản được chuyện của anh Năm sao?”Triệu Dương lười nói nhảm, anh gọi một cuộc điện điện thoại này là La Cương chủ động để lại lúc anh rời khỏi đồn cảnh sát vào ngày hôm ngờ nó lại có ích nhanh như thoại vừa được kết nối, La Cương sảng khoái cười nói “Ôi, Triệu Dương, tôi còn đang định gọi cho anh đây!”Chào hỏi một câu, Triệu Dương đi thẳng vào vấn đề chính “Anh La, chuyện là thế này, tôi gặp một chút phiền phức nhỏ còn nhờ anh giúp”.La Cương cười gượng “Triệu Dương, rắc rối của anh e rằng không phải rắc rối nhỏ đâu nhỉ? Anh có chắc tôi có thể giúp được không?”Cũng không trách hắn lại cẩn trọng như vậy, vì chuyện hôm qua mà hắn đã bị dù vậy nhưng hắn lại không hề oán trách Triệu hình phạt để đổi lấy tình nghĩa của Triệu Dương và nhà họ Hùng cũng là chuyện tốt!Triệu Dương gật đầu “Tôi đảm bảo thật sự là phiền phức nhỏ!”La Cương cười nói “Vậy được, anh đưa điện thoại cho người kia đi”.Triệu Dương vừa bước đến vừa ra hiệu “Này, có người tìm anh đấy!”Anh Năm cẩn thận nhận lấy “Ai đấy?”Thái độ của La Cương rất đúng mực “Tôi là La Cương ở Cục cảnh sát thành phố, cậu là ai?”Anh Năm suýt bị dọa tè trong quần “Đội… Đội trưởng La?”Nghe thấy giọng điệu của đối phương, La Cương càng thêm tự tin “Cậu là ai?”Anh Năm nở nụ cười “Đội trưởng La, là tôi, tôi là Năm ở Hồng Phát…”Đội trưởng La nghe giọng điệu giang hồ của anh Năm thì đã hiểu có chuyện lười đôi co với đối phương “Được rồi, đừng phí lời nữa, người đối diện là người cậu không thể chọc nổi, mau chóng cút ngay đi!”Anh Năm kính cẩn trả lại điện thoại, thậm chí còn không dám làm gì đã bỏ chạy mất Dương nghe điện thoại “Anh La, cảm ơn nhé, hôm khác tôi mời anh ăn cơm”.La Cương cười “Là anh nói đấy nhé, nhớ đấy, anh nợ tôi hai bữa cơm”.Mọi chuyện đã kết thúc nhanh này Tôn mập đi lên trước cười nói “Cô Mạnh, vừa nãy…”Mạnh Kiều dịu dàng nói “Tôi hiểu, tôi sẽ trả tiền thuốc men cho anh kia”.“Ôi trời, cô Mạnh khách sáo quá…”Tôn mập còn muốn nói thêm vài câu, thì nhận ra đối phương không hề để ý đến Kiều nhìn Triệu Dương “Anh theo tôi vào đây”.Dứt lời, cô đi vào khu biệt thự bóng lưng hai người rời đi, Tôn mập nhổ một bãi nước bọt.“Mẹ kiếp, ra vẻ cái gì chứ? Còn tưởng là người giỏi lắm hóa ra cũng chỉ là một ca sĩ bán tiếng hát!”Sau đó ánh mắt hắn nhìn Triệu Dương trở nên càng u ám họ Triệu kia dám cướp người phụ nữ của ông đây, mẹ kiếp, cậu đợi đấy cho tôi!…Về đến nhà, Mạnh Kiều đã hỏi ngay “Đánh Ngụy Đông Minh bị thương mà anh còn dám về đây à? Thật không biết có phải anh ăn gan hùm mật gấu gì không nữa!”Triệu Dương ngạc nhiên cười, anh còn chưa kịp giải thích, Mạnh Kiều đã lên tiếng trước rồi.“Vừa nãy tên bỉ ổi Tôn mập đã nhìn thấy anh, chắc chắn bây giờ cảnh sát đã biết rồi, anh mau đi đi!”Dứt lời, cô ta lấy một túi hành lý từ sau lưng ghế sofa ra, xem dáng vẻ chắc là đã chuẩn bị từ sớm”.“Ở đây có đồ để thay và thức ăn, còn có một ít thuốc dùng khi cần thiết, tôi đã để phía dưới cùng”.Hình như chợt nhớ ra điều gì đó, cô ta lại lấy ra một xấp tiền từ trong túi ra rồi nhét vào túi hành lý.“Tôi vừa đổi lấy số tiền mặt này, không phải tiền mới, anh cứ yên tâm sử dụng”.Nói xong, cô ta đẩy Triệu Dương ra về phía cửa, giọng điệu cũng rất đáng tin.“Tạm thời tôi có thể nghĩ đến vậy thôi, anh mau đi đi, đi cửa sau đấy, tôi sẽ giúp anh kéo dài thời gian bên này!”Triệu Dương sửng sốt nhưng đồng thời cũng cảm thấy cảm động, nhất là khi thấy từng giọt mồ hôi trên chóp mũi cô ta, lòng anh chợt trở nên ấm hỏi “Nếu cảnh sát đến bắt tôi thì chị sẽ nói thế nào?”Mạnh Kiều tức giận trợn to mắt “Có cắn chết tôi cũng không thừa nhận, càng không biết anh đi đâu, họ còn có thể làm thế nào với tôi được chứ?”Nhìn Triệu Dương chằm chằm, cô ta bỗng bước đến trước mấy bước khẽ kiễng chân, sau đó đôi môi đỏ mọng chạm vào khóe môi anh.
Người còn chưa tới gần đã rụt rè gọi tên "Anh Dương, là anh à?""Cô là?"Triệu Dương liếc nhìn cô ta, cảm thấy khá quen nhưng không nhớ ra tới khi đến gần, anh mới nhớ ra "Cô là cô gái hôm qua?"Có vẻ như cô gái hơi áy náy, giọng nói cũng nhỏ nhẹ "Là tôi, xin lỗi nhé...”Triệu Dương cười gượng, nếu không phải vì cô gái này thì Tiểu Ngũ sẽ không nhất thời xúc động, anh cũng không bị cuốn vào việc rắc rối ngày hôm trọng hơn là hôm qua cô gái này đột nhiên trở mặt, khiến anh rơi vào thế bị động khi giải quyết chuyện dù, cuối cùng nhờ có Cửu Xử can thiệp vào, mọi việc đều được xử lý êm xuôi và không để lại hậu quả gì, nhưng vô duyên vô cớ nợ Đường Nhu một ân huệ, sau này cũng phải trả nhiên, hôm nay cô ta lại chủ động tìm tới cửa là có ý gì, đơn giản chỉ xin lỗi chuyện hôm qua thôi sao?Triệu Dương hỏi "Cô tới... tìm tôi à?""Ừ, Tiểu Cường không nhận điện thoại của tôi..”."Xem ra tôi đoán không sai, hai người đã sớm quen biết!"Quả thật, Triệu Dương đã sớm cảm thấy quan hệ của Tiểu Ngũ và cô gái này không bình thường, bây giờ mới có thể xác định gái cúi đầu nói "Ừ, tôi là bạn của Tiểu Cường..”.Triệu Dương mỉm cười nói "Bạn? Tôi nghĩ là bạn gái mới đúng chứ?""Không... là do tôi không xứng với Tiểu Cường…”Nghe đến đây, Triệu Dương biết ngay giữa hai người này chắc chắn có không ít chuyện cũng lười hỏi, dứt khoát nói "Hôm nay cô tìm tôi có việc gì?""Là thế này, à... nhờ anh trả lại cho anh ấy giúp tôi!"Dứt lời, cô ta lấy trong túi xách ra một túi tài liệu dày Dương đặt vào tay ước lượng, bên trong hẳn là tiền mặt, xem trọng lượng cũng không nhẹ, ít nhất cũng phải có mấy nghìn giọng điệu của cô ta, số tiền này hẳn là của Tiểu Ngũ, anh liên tưởng đến thói quen chi tiêu dè sẻn của Tiểu Ngũ nên cũng đoán sơ lược vấn Dương hỏi thử "Sao cô không đưa trực tiếp cho cậu ấy?""Anh ấy không chịu gặp tôi, tôi biết, nhất định là anh ấy tức giận chuyện tối qua, tôi không trách anh ấy!"Triệu Dương có thể nhìn ra dường như cô ta có chuyện khó nói "Sở dĩ hôm qua cô không nói thật, có phải vì trong tay anh Đao kia đã có được thứ gì đó không?"Nghe đến đây, sắc mặt cô gái thay đổi rõ rệt "Không, không có gì, chuyện đó... anh Dương... tôi đi trước đây!"Triệu Dương còn định nói gì đó, nhưng cô gái đã nhanh chân rời chưa kịp đuổi theo thì bỗng nhiên bị người ta gọi một giọng nữ trong trẻo "Anh Dương!"Triệu Dương quay lại nhìn, lần này là người quen tên là Tiểu Ngọc, làm tiếp khách ở Huy Hoàng, thỉnh thoảng đóng vai những cô hầu gái đi tiếp rượu, cô ta chính là người tiếp Từ Tam hôm nay, nghe Từ Tam lải nhải đến trưa, cứ mười câu thì hết chín câu là về cô ta."Anh Dương, anh còn để ý tới cô ta làm gì!"Tiểu Ngọc vừa nói, vừa vươn cổ nhìn về phía cô gái vừa Dương thấy kỳ lạ "Hai người quen biết à?"Sau khi hỏi xong, anh bỗng nhiên thấy mình hỏi thừa, cô gái lúc nãy cũng làm ở Huy Hoàng, hai người không biết nhau mới là lạ!Giọng điệu của Tiểu Ngọc mang theo mấy phần xa cách "Quen, mà cũng không thân, cô ta mới đến chưa được bao lâu”."Đi, vào trong rồi nói".Triệu Dương vừa nói vừa bước vào quầy Ngọc chủ động nói "Anh Dương muốn uống gì, hôm nay em mời!"Triệu Dương hoài nghi nhìn cô ta, bây giờ tâm trạng anh cũng buồn phiền, đúng là muốn uống ít rượu giải điều tại sao cô gái này lại muốn mời anh?Tiểu Ngọc nhìn ra nghi ngờ của Triệu Dương "Anh Dương, anh chắc không biết, bây giờ anh là anh hùng của Huy Hoàng chúng em, có thể mời anh uống rượu là vinh hạnh của em!"Triệu Dương cười ha hả "Nói xem, sao một ngày không gặp mà tôi đã thành anh hùng rồi?"Anh cũng không thích cái danh "Anh hùng" này lắm, nếu được, anh tình nguyện làm một người có trí dũng, để bản thân và những người bên cạnh không phải chịu thiệt anh hùng không giống vậy, anh hùng luôn phải hy sinh bản thân để bảo vệ cho tập Ngọc gọi một ly rượu, vẻ mặt vô cùng sùng bái nói "Bởi vì anh lợi hại, ngay cả anh Đao cũng không sợ! Hôm qua các anh bị cảnh sát đưa đi, tất cả đều nói rằng các anh sẽ không thể ra ngoài được, kết quả nửa giờ sau các anh đã được trả tự do!"Triệu Dương bật cười, có vẻ như mấy tên bảo vệ bị bắt vào cục cảnh sát với anh lúc trở về đã hết lời khen ngợi anh."Anh Dương, rốt cuộc anh là ai? Ngay cả loại côn đồ như anh Đao mà cũng sợ anh, hơn nữa anh đến cục cảnh sát mà cứ như đi về nhà vậy?""Cô còn trẻ mà trong đầu lắm mưu mô thế? Tôi không phạm pháp, tình tiết vụ án cũng rõ ràng, đương nhiên là được thả ra, chứ không phức tạp như cô nghĩ đâu”."Chậc, chậc, chậc, anh Dương, anh đừng gạt em, anh đập ba chai rượu vào đầu anh Đao mà là chuyện nhỏ à? Nếu đổi thành người khác, không chết thì cũng chỉ còn nửa cái mạng!"Triệu Dương không muốn bàn về chuyện này nữa nên đổi chủ đề "Đúng rồi, cô gái vừa đứng ở cổng nói chuyện với tôi tên là gì?""Cô ta hả, tên là La Thiến, không cùng nhóm với chúng em".Triệu Dương cảm thấy kỳ lạ "Đều là đồng nghiệp cùng công ty, sao còn kết bè kéo phái?"Tiểu Ngọc vội vàng giải thích "Nhưng mà không giống, bọn họ làm bán thời gian, còn chúng em là toàn thời gian, là nhân viên chính thức!"Triệu Dương không hiểu Ngọc bật cười "Anh Dương, sao anh ngốc thế? Chúng em là chính thức chỉ tiếp rượu, ca hát với khách, còn bọn họ thì...”Tiểu Ngọc không nói hết, nhưng Triệu Dương cũng hiểu ta đột nhiên xích lại gần và nói "Anh Dương, sao anh quan tâm cô ta thế, thích cô ta rồi à?""Cô nghĩ đi đâu vậy? Tôi chỉ cảm thấy hình như cô ta có nỗi khổ riêng thôi"."Chuyện này thì em không rõ, có điều em nghe người ta nói, hôm nay người của anh Đao vẫn đang tìm cô ta đấy!"Triệu Dương còn định hỏi nữa, Tiểu Ngọc đã đổi chủ đề "Anh Dương, chắc anh không biết, có rất nhiều cô gái trong nhóm chúng em yêu thích anh, nếu anh muốn có bạn gái thì em có thể giới thiệu cho anh! Nói đi, anh thích kiểu con gái nào?"Triệu Dương cười gượng "Tôi đã có gia đình rồi".Tiểu Ngọc tỏ vẻ thất vọng "Thật hay giả vậy? Có phải là tổng giám đốc Vương không?"Triệu Dương liếc mắt "Không phải, đừng đoán mò, nhanh đi làm việc đi!"Tiểu Ngọc lè lưỡi, đặt một tờ nhân dân tệ lên bàn, nói với nhân viên pha chế “Ly này em mời!"Nhân viên pha chế xông tới "Anh Dương, Tiểu Ngọc là đóa hoa của chúng tôi đấy, tôi thấy là cô ấy có ý với anh rồi!"Triệu Dương trợn tròn mắt, sao vừa mới qua một đêm mà anh lại trở nên nổi tiếng thế này?Ngồi chưa đến nửa phút mà cũng bị nhân viên pha chế này nhận rượu này hơi tẻ nhạt, anh liền hỏi "Tổng giám đốc Vương đang ở đâu?"Người phục vụ chỉ "Chắc là trong văn phòng, tôi vừa thấy cô ấy vào trong".Triệu Dương kín đáo bỏ tiền cho nhân viên pha chế "Ly này tôi tự trả, tờ kia lát nữa trả lại cho Tiểu Ngọc".Nhân viên pha chế không để ý "Này, anh Dương, anh khách sáo với cô ấy làm gì? Đám con gái này kiếm tiền rất dễ, đã trả tiền rồi thì anh cứ uống thôi chứ?”Triệu Dương nhìn chằm chằm hắn một lúc "Tôi chưa từng tiêu tiền của phụ nữ! Còn nữa, Tiểu Ngọc kiếm tiền rất vất vả, tiền này cũng sạch sẽ, sau này nói chuyện chú ý một chút, lỡ truyền đến tai con gái người ta sẽ khiến họ tổn thương!"Thấy bóng lưng của Triệu Dương đi lên lầu, nhân viên pha chế mắng một câu "Hừ, giả bộ con khỉ!"Hắn nói xong liền cất tiền vào túi mình, đúng lúc này, một bóng người bước nhanh tới!
Đường Nhu cũng muốn mấy ông cụ bĩnh tình lại, đừng tranh giành hơn thua nữa nên mới đi tìm mua bức tranh ngờ không được như mong đợi, lòng tốt đã làm chuyện xấu!Bức tranh chữ mà Triệu Dương tìm được có thêm một con dấu của chính tác giả nên lập tức khiến ông cụ nhà họ Đường chiếm vị trí số Như đã hiểu rõ, ông Tùy thích nhất là cạnh tranh với ông Đường, sao ông ta có thể chịu được cơn giận này chứ? Cú điện thoại hôm nay chắc chắn là một trận phiền phức!Cô ta bất lực hỏi "Ông Tùy, có việc gì ông cứ nói thẳng"."Tiểu Nhu này, cháu có thể giúp ông lấy được một bức tranh chữ khác không?"Đường Nhu mắt trợn tròn, cô ta vừa chọc tức Triệu Dương, giờ lại bảo cô ta đi cầu xin tên đó, đùa gì thế!Cô ta không nghĩ ngợi mà từ chối thẳng thừng "Ông Tùy, chuyện này thực sự cháu không thể giúp ông, bức tranh chữ này..."Ông Tùy cắt ngang "Ông biết, nhưng cháu nghe ông nói đã, cháu lấy từ chỗ của một người bạn đúng không?"Đường Nhu vội vàng nói tiếp "Vâng, không sai, hơn nữa chỗ của anh ta cũng chỉ có một bức tranh chữ này thôi, ông Tùy, cháu thật sự không thể giúp ông".Ông Tùy sụt sịt nói "Tiểu Nhu này, cháu nói xem, ông trông nom cháu từ lúc bé đến khi trưởng thành, cháu còn gọi ông một tiếng ông Tùy, chẳng lẽ ông không phải ông nội cháu à?""Ông Tùy, sao ông lại nói vậy?""Vậy cháu còn lừa ông ư? Cháu xem đi, bức tranh chữ kia rõ ràng là một câu đối. Hạc nghìn năm thọ, tùng muôn đời xanh’, vế trên có, vậy tại sao lại không có vế dưới?"Lúc này Đường Nhu mới phản ứng lại, cô ta không khỏi chửi Triệu Dương xối khốn chết tiệt này, đưa một bức tranh chữ là được rồi, sao còn phải lấy một câu đối, đây chẳng là khiến cô ta khó xử sao?Đường Nhu không tiện từ chối, nên khéo léo nói "Ông Tùy, không phải là cháu không muốn giúp ông, cháu cũng không biết anh ta có vế dưới hay không nữa".Ông Tùy nghe ra được sự khó xử của Đường Nhu "Tiểu Nhu à, ông Tùy biết, người ta là người cất giữ, chắc chắn không muốn nhượng lại đơn giản như vậy. Về tiền thì ông không có quá nhiều, nhưng trong phạm vi năng lực không vượt quá nguyên tắc thì ông có thể giúp cậu ta chút chuyện nhỏ!"Đường Nhu cười gượng, chuyện nhỏ trong miệng ông Tùy, làm gì có chuyện thật sự "nhỏ" như vậy được?Với địa vị của ông cụ này ở Thiên Châu, chỉ cần không phải giết người phóng hỏa thì chắc là không có chuyện gì đáng gọi là phiền nói đến mức này rồi, Đường Nhu chỉ có thể nhận lời "Ông Tùy, cháu chỉ có thể đồng ý giúp ông đi hỏi thôi, còn về việc anh ta có hay không, hay là có muốn từ bỏ hay không thì cháu thật sự không dám bảo đảm!""Được, Tiểu Nhu, có câu này của cháu là được rồi, ông vẫn luôn rất yên tâm khi cháu giải quyết!"Cúp điện thoại, Đường Nhu không khỏi cười gượng gạo, nếu như tên Triệu Dương kia có thể lấy ra vế dưới thật, vậy chẳng phải là thời cơ xoay chuyển tình thế đến rồi sao!Từ trước tới nay cô không thích cầu xin người khác, huống gì cái tên Triệu Dương đáng ghét này giải quyết thế nào còn phải suy tính kỹ càng nhất cũng không thể để cho tên Triệu Dương này được hời không mất tí công gì được!...Sau khi cúp điện thoại của Đường Nhu, Triệu Dương cũng hẹn Từ Tam và Tiểu Ngũ ra người này từ lúc bị Tôn mập tạm cách chức, cả ngày đều dính trong quán net, cũng không biết nghiện gì ở định được vị trí định vị từ bọn họ, Triệu Dương lập tức lái xe đến quán net gần khu biệt lâu sau, hai người họ chui vào Tam há mồm là nhắc tới game "Anh Dương, anh đến đúng lúc thật, bọn em vừa mới đánh xong trận game! Anh không biết đâu, hôm nay em đỉnh lắm!"Triệu Dương nghe một lúc mới biết hóa ra cậu ta đang chơi game The Legend of Mir khi Tiểu Ngũ hack game, quét cho cậu ta một bộ trang bị cực phẩm, mấy ngày hôm nay cậu ta luôn dẫn đầu, hôm nào cũng đánh nhau trong Dương không có hứng thú nghe cậu ta chém gió, ánh mắt chuyển sang hướng Tiểu Ngũ và hỏi "Sao rồi, hai ngày nay Tôn Vệ Đông có gì mới không?""Anh Dương, anh yên tâm, em vẫn luôn theo dõi!"Sau khi nhà kho bị người của Tôn mập thu lại, Tiểu Ngũ đã bao trọn một cái máy tính ở quán net, buổi sáng thì tới Cửu Xử huấn luyện, chiều thì theo dõi động tĩnh bên phía Tôn Vệ Dương gật đầu, sau khi bàn bạc với Khương Anh, anh đã dặn dò hai người khi Khương Anh chưa ra tay thì họ chỉ có một nhiệm Ngũ theo dõi Tôn Vệ Đông để phòng hắn phát hiện ra điểm bất Tam theo dõi Tôn mập để phòng anh ta lại quấy rối Khương Anh....Vừa nói chuyện vừa lái xe, quán Karaoke Huy Hoàng đã gần ngay trước Dương vừa bước vào cửa chợt phát hiện bầu không khí bên trong có gì đó không đúng đi vào mới phát hiện đại sảnh lộn xộn, đồ ăn vặt và trái cây khô rải rác khắp sàn, một vài bàn ghế bị đá văng, dưới đất có rượu bị bắn tung tóe, cách đó không xa còn có một vết máu sáng thưa thớt, đứng chỉ trỏ vây quanh cách đó không xa, đám nhân viên phục vụ cũng hoang mang lo Dương gọi một nhân viên phục vụ quen mắt lại."Anh Dương, sao anh lại tới đây?""Tôi qua đây xem thôi, xảy ra chuyện gì vậy? Lúc nãy tôi có gọi điện cho tổng giám đốc Vương, sao chị ấy không nghe máy?""Vừa nãy có người đánh nhau ở đây, trong đó có một người bị thương nặng, có người báo cảnh sát, mấy người đánh nhau bị bắt hết rồi, tổng giám đốc Vương bị người nhà của người bị thương kéo đến bệnh viện rồi!""Sao lại nghiêm trọng vậy, đội trưởng Mã đâu, không ai khuyên can à?"Triệu Dương cảm thấy nghi ngờ, nhìn cảnh tượng này chắc là một nhóm ba bốn người trở lên, nếu có người khuyên can thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện đánh đến bị thương thế này."Đội trưởng Mã không đi làm hai ba ngày nay rồi, phần lớn nhân viên đội bảo vệ đều xin nghỉ, những người còn lại hoàn toàn không quản lý được!"Lúc này Triệu Dương mới phát hiện tính nghiêm trọng của sự việc, Mã Cương bỏ mặc chuyện ở đây rồi sao?Chuyện nghiêm trọng như vậy mà Vương Như Nguyệt lại không gọi điện thoại cho Dương không dám nán lại nữa, anh bảo Tiểu Ngũ và Từ Tam xử lý tiếp chuyện ở đây, anh hỏi rõ bệnh viện nào rồi vội vàng chạy qua đó....Tại khoa thần kinh của bệnh viện Thiên Châu, một bệnh nhân vừa mới được chuyển đến từ phòng cấp cứu, trước khi được đẩy vào phòng mổ thì đã xảy ra tranh cãi ở cảnh sát can ngăn nhưng người nhà quá kích động nên không ngăn Như Nguyệt nói một câu "Mấy người thả tôi ra trước được không? Tôi sẽ không đi đâu cả".Tình huống lúc nãy rất khẩn cấp, một đám bảo vệ ở chỗ đó cũng kinh ngạc không ai dám xông lên giúp người đánh người khác bị thương đã bỏ chạy, cô còn chưa thoát thân đã bị người nhà họ bắt lên khi tới bệnh viện, cô hết nhận lỗi đến xin lỗi, chỉ mỗi tiền viện phí đã ứng ra mấy chục nghìn, nhưng người nhà bệnh nhân vẫn không tha cho người phụ nữ mắng "Không được, không thể thả cô ta đi, nếu cô ta đi thì ai trả tiền thuốc men?""Cô yên tâm đi, tôi sẽ không đi đâu cả".Vương Như Nguyệt nói khàn cả giọng, nhưng vẫn bị bọn họ túm chặt hai tay, dù có giãy giụa thế nào vẫn không thoát ra lúc hỗn loạn có người đàn ông lợi dụng sàm sỡ cô, còn có người phụ nữ giật tóc cô đau cảm thấy mình giống như con thuyền nhỏ trong mưa rền gió dữ, ngoại trừ trôi theo dòng chảy thì cô chỉ có thể mặc cho gió và sóng đánh vào mặt mình!
can ve cua nguoi dep